31.12.19

Bài phát biểu tại Lễ tốt nghiệp Đại học Harvard của Mark Zuckerberg

Hôm nay tôi muốn nói về mục đích. Tôi không ở đây để đọc diễn thuyết tốt nghiệp tiêu chuẩn về việc tìm kiếm mục đích. Chúng ta là thanh niên thế kỷ 21. Đó là bản năng của chúng ta. Thay vào đó, tôi ở đây để nói rằng tìm kiếm mục đích là chưa đủ. Thử thách của thế hệ chúng ta là tạo ra một thế giới, nơi mà mọi người đều có mục đích của mình.
Một trong những câu chuyện yêu thích của tôi là JFK tới thăm trung tâm NASA. Và ông ấy thấy rằng một lao công đang cầm chổi và hỏi rằng ông ấy đang làm gì. Người lao công đó nói: Thưa ngài Tổng thống, tôi đang giúp đưa con người lên mặt trăng. Mục đích là cảm giác mà bạn là một phần của thứ gì đó to lớn hơn bản thân bạn. Rằng bạn là cần thiết và bạn có mục đích tốt hơn để phấn đấu. Mục đích là thứ tạo ra mục đích thật sự.


Và các bạn tốt nghiệp vào thời điểm mà điều này là cực kỳ quan trọng. Khi bố mẹ chúng ta tốt nghiệp, ý nghĩa trong mục đích của họ đến từ công việc, nhà thờ, cộng đồng. Nhưng ngày hôm nay, công nghệ và tự động hoá đã loại trừ rất nhiều công việc. Thành viên trong các cộng đồng đều đang giảm. Rất nhiều người cảm thấy lạc lõng, đau khổ và tìm cách lấp đầy khoảng trống. Tôi dã đi nhiều nơi, ngồi với thanh niên trong trại cải tạo và nghiện chất kích thích. Họ đã nói rằng có thể cuộc sống của họ đã khác đi nếu họ có cái gì đó để làm. Một chương trình sau trung học, hoặc một nơi nào đó để đi. Tôi đã gặp nhiều công nhân biết rằng công việc của họ đã không còn nữa. Và vẫn đang cố gắng tìm đường đi của mình.

Để cho xã hội tiếp tục phát triển, chúng ta có một thách thức của thế hệ không chỉ tạo ra việc làm mới mà còn định nghĩa lại sỹ nghĩa của mục đích. Tôi vẫn nhớ cái đêm tôi bắt đầu Facebook từ ký túc xá Kirkland House. Tôi đã tới Noch’s với KX, bạn tôi. Và tôi vẫn nhớ đã nói với anh ấy rằng tôi rất sẵn sàng giúp đỡ kết nối cộng đồng Harvard nhưng 1 ngày ai đó sẽ kết nối cả thế giới. Vấn đề là tôi chưa bao giờ nghĩ người đó có thể là chúng tôi. Chúng tôi chỉ là những đứa sinh viên đại học. Chúng tôi không biết gì cả.
Có rất nhiều những công ty công nghệ lớn với rất nhiều nguồn lực, tôi nghĩ một trong số họ sẽ làm điều đó. Nhưng một ý tưởng rất rõ ràng với chúng tôi, đó là mọi người muốn được kết nối. Nên chúng tôi cứ liên tục làm việc từ ngày này qua ngày khác. Và tôi biết rằng một trong số các bạn sẽ có một câu chuyện như thế. Mọi sự thay đổi thế giới rõ ràng đến nỗi bạn chắc chắn rằng ai đó sẽ làm thế. Nhưng họ sẽ không làm và bạn sẽ làm. Nhưng dành riêng mục đích đó cho mình là không đủ. Bạn phải cho mọi người ý nghĩa của mục đích. Và tôi đã tìm ra điều đó một cách khó khăn. Hy vọng của tôi chưa bao giờ là xây dựng một công ty. Tôi muốn tạo ra một tác động và khi mọi người bắt đầu tham gia, tôi chỉ cho rằng mọi người muốn làm điều đó. Tôi chưa bao giờ dành thời gian suy nghĩ mình hy vọng xây dựng thứ gì.
Sau vài năm, vài công ty muốn mua lại chúng tôi. Tôi không muốn bán. Tôi muốn xem liệu có thể kết nối nhiều người hơn không. Chúng tôi đã tạo ra bản đầu tiên của New Feed. Và tôi nghĩ nếu chúng tôi ra mắt nó, nó có thể thay đổi cách tìm ra thế giới. Gần như tất cả mọi người đều muốn bán. Mà không thấy được mục đích to lớn hơn đây là việc giấc mơ khởi nghiệp của họ thành sự thật. Và điều đó đã chia rẽ công ty của chúng tôi. Sau một cuộc tranh cãi nảy lửa, một trong những cố vấn thân nhất của tôi đã nói, nếu tôi không đồng ý bán công ty lúc này tôi sẽ hối hận cả đời. Mối quan hệ trở nên xa cách đến nỗi trong vòng một năm, từng người trong ban quản lý đều ra đi. Đó là thời điểm khó khăn nhất khi điều hành Facebook. Tôi tin và những gì chúng tôi đang làm nhưng tôi lại thấy cô đơn và tệ hơn, đó là lỗi của tôi. Tôi đã tự hỏi mình đã sai hay sao, một kẻ mạo danh, một đứa trẻ 22 tuổi không biết cách vận hành của thế giới. Bây giờ, sau nhiều năm, tôi hiểu rằng đó là cách vận hành của thế giới khi không có mục đích cao cả hơn. Mọi thứ phụ thuộc vào cách chúng ta xây dựng, để có thể cùng tiến bước.
Và hôm nay, tôi muốn nói về ba cách chúng ta có thể tạo ra một thế giới, nơi mà ai cũng có mục đích. Bằng cách tham gia các dự án ý nghĩa và to lớn cùng nhau, bằng cách tái định nghĩa sự bình đẳng để ai cũng có thể tự do theo đuổi mục đích của mình và bằng cách xây dựng một cộng đồng trên toàn thế giới. Đầu tiên, hãy bắt đầu những dự án có ý nghĩa. Thế hệ chúng ta sẽ đối mặt với 10 triệu việc làm bị thay thế bởi tự động hoá như xe tự lái, nhưng chúng ta có khả năng làm nhiều hơn thế nữa. Mỗi một người có một việc làm nhất định. Hơn 300.000 ngàn người làm việc để đưa con người lên mặt trăng kể cả người lao động. Hàng triệu tình nguyện viên tiêm ngừa bại liệt cho trẻ em trên toàn thế giới. Hàng triệu người xây dựng Đập Hoover và các dự án tuyệt vời khác. Và bây giờ đến lượt thế hệ chúng ta làm những điều vĩ đại khác.
Tôi biết vài người sẽ nghĩ tôi không biết cách xây đập. Tôi không biết cách khiến một triệu người tham gia một thứ gì. Để tôi nói cho bạn một bí mật. Khi ai biết được cho đến khi họ bắt đầu. Những ý tưởng không xuất hiện một cách hoàn chỉnh. Nó chỉ rõ ràng hơn khi họ bắt tay vào làm. Bạn chỉ cần bắt đầu. Nếu tôi phải biết mọi thứ và kết nối mọi người trước khi bắt đầu, tôi sẽ không bao giờ tạo ra Facebook. Phim ảnh và văn hoá đại chúng đã hiểu sai tất cả.
Chuyện về một khoảnh khắc tạo ra điều kỳ diệu là một lời dối trá nguy hiểm. Nó khiến chúng ta cảm thấy không thích hợp vì vẫn chưa có được gì. Và nó ngăn cản những con người với sỹ tưởng tốt bắt tay vào biến nó thành sự thật. Bạn biết phim ảnh còn nói sai gì về cải tiến nữa không? Không có ai viết công thức toán trên kinh cả được chứ ? Được rồi, nó không đúng, được chứ? Sẽ rất tốt nếu lý tưởng hoá.
Nhưng phải cẩn thận hiểu lầm. Bất kỳ ai có tầm nhìn xa đều bị cho là điên rồ cho dù mình có đi đúng đi chăng nữa. Bất kỳ ai giải quyết những vấn đề phức tạp đều bị đổ lỗi vì đã không hiểu hoàn toàn vấn đề, cho dù điều đó là không thể. Bất kỳ ai đưa ra sáng kiến đều bị chỉ trích là quá vội vàng bởi vì luôn có người muốn kéo bạn chậm lại.
Trong xã hội của chúng ta, chúng ta không dám làm chuyện lớn vì chúng ta sợ mắc lỗi đến nỗi phớt lờ những sai trái ngày hôm nay nếu chúng ta không làm. Sự thật là bất kỳ việc gì chúng ta làm ngày hôm nay đều có vấn đề trong tương lai. Nhưng điều đó không ngăn chúng ta bắt đầu. Vậy chúng ta đang chờ đợi điều gì ? Đây là thời điểm chúng ta định nghĩa lại những việc vĩ đại. Nghĩ tới cách dừng biến đổi khí hậu trước khi hủy diệt hành tinh này và kêu gọi mọi người chế tạo lắp đặt pin mặt trời. Nghĩ tới cách mọi người chữa trị tất cả các bệnh tật và kêu gọi mọi người tình nguyện chia sẻ dữ liệu sức khỏe, theo dõi, chia sẻ mã gien.
Các bạn biết đấy, ngày nay, xã hội chúng ta chi trong việc chữa trị người bệnh nhiều gấp 50 lần tiền đầu tư vào tìm thuốc ngừa bệnh. Điều đó thật vô lí. Chúng ta có thể thay đổi điều đó. Nghĩ tới việc hiện đại hóa nền dân chủ để chúng ta bầu cử trực tuyến. Nghĩ tới việc cá nhân hóa giáo dục để ai cũng có thể học. Những thành tựu này đều nằm trong tầm với của chúng ta. Hãy làm theo cách mà mỗi người trong xã hội đều có một vai trò. Hãy làm chuyện lớn, không chỉ tạo tiến triển mà còn tạo mục đích. Vậy nên việc bắt đầu những dự án có ý nghĩa là việc đầu tiên chúng ta có thể làm. Tạo ra thế giới mà ai cũng có mục đích của riêng mình.
Thứ hai là tái định nghĩa sự bình đẳng để ai cũng có thể tự do theo đuổi mục đích của mình. Rất nhiều bậc cha mẹ có những công việc ổn định trong cả sự nghiệp nhưng trong thế hệ của chúng ta, chúng ta là những doanh nhân. Một là tự khởi đầu dự án của mình,hoặc tìm ra vai trò trong một dự án khác. Điều đó rất tuyệt vì văn hóa kinh doanh của chúng ta là cách chúng ta tạo ra sự tiến bộ vượt bậc. Một nền văn hóa kinh doanh phát triển là khi nhiều ý tưởng được thử nghiệm dễ dàng. Facebook không phải là thứ đầu tiên tôi xây dựng. Tôi cũng tạo ra những hệ thống tin nhắn, trò chơi, công cụ học tập, trình chơi nhạc. Và tôi không cô đơn. JK Rowling bị từ 12 lần trước khi viết và xuất bản Harry Porter. Kể cả Beyonce cũng phải làm hàng trăm bài hát mới có được Halo. Thành công vĩ đại nhất đến từ sự tự do thất bại.
Mức độ chênh lệch giàu nghèo ngày nay khiến mọi người đau lòng. Khi bạn không thể, không có sự tự do trong việc biến ý tưởng của mình thành những tập đoàn ghi danh lịch sử. Tất cả chúng ta đều thua cuộc. Ngày nay, xã hội quá chú trọng vào việc trao thưởng cho những người thành công. Mà không làm gì để đảm bảo tất cả mọi người đều có cơ hội đó. Hãy đối mặt với điều đó. Có gì đó sai với hệ thống của chúng ta. Khi tôi có thể rời khỏi đây và tạo ra hàng tỷ USD trong 10 năm, trong khi hàng triệu sinh viên không thể trả nổi tiền học, nói chi đến việc khởi nghiệp.
Tôi biết rất nhiều doanh nhân và không ai bỏ cuộc khi khởi nghiệp. Vì họ lo lắng mình không thể kiếm đủ tiền. Nhưng tôi biết quá nhiều người không có cơ hội để theo đuổi giấc mơ. Vì họ không có cái gối đỡ khi họ thất bại. Tất cả chúng ta đều biết bạn không thể thành công chỉ với ý tưởng và làm việc chăm chỉ. Bạn có thể thành công nhờ may mắn nữa. Nếu tôi phải phụ giúp gia đình thay vì dành thời gian học lập trình, nếu tôi biết rằng sẽ không sao nếu Facebook thất bại, thì tôi sẽ không đứng đây ngày hôm nay. Và nếu thành thật, thì chúng ta đều biết mình may mắn thế nào khi đến được thời điểm này của cuộc đời.
Mỗi thế hệ mở rộng định nghĩa về sự bình đẳng. Những thế hệ trước đấu tranh vì quyền công dân, quyền bầu cử. Họ có New Deal và Great Society. Và giờ đến lúc chúng ta định nghĩa một hợp đồng xã hội mới. Chúng ta nên có một xã hội đo lường sự phát triển không chỉ qua những chỉ số kinh tế như GDP mà bằng số người tìm được vai trò có ý nghĩa. Chúng ta nên khai phá ý tưởng như thu nhập cơ bản thế giới để đảm bảo rằng ai cũng có một tấm đệm để thử những ý tưởng mới.
Chúng ta sẽ thay đổi công việc và vài trò nhiều lần nên cần dịch vụ chăm sóc trẻ em vừa túi tiền để dễ làm việc và dịch vụ chăm sóc sức khỏe không chỉ ràng buộc vào doanh nghiệp. Và chúng ta đều phạm sai lầm nên cần một xã hội sẽ không tập trung vào giam cầm và làm nhục chúng ta vì điều đó. Và khi công nghệ phát triển, chúng ta cần một xã hội tập trung giáo dục không ngừng trong suốt cuộc đời. Và đúng, việc cho mọi người tự do theo đuổi mục đích không hề miễn phí. Những người như tôi nên chi trả cho việc đó và rất nhiều người trong số các bạn sẽ làm rất tốt và cũng nên làm điều đó. Đó là lý do tôi và Priscilla khởi động Chan Zuckerberg Initiative. Cam kết sự thịnh vượng của chúng tôi với đẩy mạnh bình đẳng cơ hội. Đây là những giá trị của thế hệ chúng ta. Sẽ không phải hỏi liệu chúng ta làm điều này không. Câu hỏi duy nhất là khi nào chúng ta làm.
Thanh niên thế kỷ 21 là một trong những thế hệ từ thiện nhiều nhất trong lịch sử. Chỉ trong một năm, hơn ¾ số thanh niên ở Mỹ đóng góp cho quỹ từ thiện. Và hơn 7/10 quyên góp để xây dựng quỹ từ thiện mới. Nhưng không phải chỉ là việc cho tiền, bạn có thể cho thời gian. Và tôi hứa nếu bạn dành 1 hay 2 tiếng mỗi tuần, đó là tất cả những gì cần để giúp một người thấy được tiềm năng của họ. Có thể bạn nghĩ rằng nó tốn nhiều thời gian. Không chắc mình có nhiều thời gian đến vậy. Tôi từng nghĩ như vậy. Khi Priscilla tốt nghiệp Harvard, cô ấy làm giáo viên và trước khi hợp tác phát triển giáo dục với tôi, cô ấy bảo tôi phải trải nghiệm việc dạy học trước. Lúc đầu, tôi có cằn nhằn: Em biết là anh bận mà, anh phải điều hành cả công ty.
Nhưng cô ấy cứ nhất quyết làm vậy, nên tôi đã dạy một chương trình ngoài giờ tại câu lạc bộ Boys and Girls về cách kinh doanh. Tôi dạy những đứa trẻ đó những bài học về phát triển sản phẩm và marketing và chúng dạy tôi cái cảm giác bị dòm ngó vì sắc tộc, cảm giác có một thành viên trong gia đình phải đi tù. Tôi đã chia sẻ những câu chuyện khi tôi đi học và chúng chia sẻ hi vọng rằng một ngày chúng có thể học đại học. Suốt năm năm, tôi ăn tối với chúng mỗi tháng.
Một trong số chúng còn tổ chức tiệc làm mẹ cho tôi và Priscilla. Và năm sau chúng vào đại học. Tất cả chúng đều vào đại học. Thế hệ đầu tiên trong gia đình chúng. Chúng ta luôn có thể dành thời gian cho ai đó. Hãy cho ai đó tự do để theo đuổi mục đích của mình, không phải chỉ vì đó là việc làm đúng đắn mà còn vì càng nhiều người biến giấc mơ thành điều vĩ đại. Tất cả chúng ta đều trở nên tốt hơn.
Mục đích không chỉ đến từ công việc. Cách thứ ba mà chúng ta có thể tạo ra mục đích cho mọi người là xây dựng một cộng đồng. Và trong thế hệ của chúng ta, khi chúng ta nói đến mục đích cho mọi người là nói đến tất cả mọi người trên thế giới. Giờ hãy giơ tay, bao nhiêu người trong chúng ta đến từ đất nước khác? Được rồi giữ nguyên cánh tay đó. Bao nhiêu người trong số các bạn là bạn của những người này? Thấy đấy, lớn lên chúng ta được kết nối với nhau.
Trong một khảo sát, thanh niên gần đây trên toàn thế giới. về khía cạnh định nghĩa con người bạn, câu trả lời phổ biển nhất không phải là quốc tịch, đạo đức, tôn giáo, đó là công dân của thế giới. Đó là một vấn đề. Mỗi thế hệ mở rộng vòng tròn những người cùng hội cùng thuyền. Và trong thế hệ chúng ta, nó bao gồm cả thế giới. Chúng ta hiểu rằng đường cong lịch sử đang hướng về việc con người đến với nhau với một số lượng lớn từ bộ tộc tới thành phố tới quốc gia để đạt được những thứ ta không thể làm một mình. Chúng ta hiểu cơ hội lớn nhất của chúng ta bây giờ là toàn cầu. Chúng ta có thể là thế hệ chấm dứt nghèo đói, bệnh tật. Và chúng ta hiểu rằng các thử thách cũng cần một phản ứng toàn cầu. Và chúng ta hiểu rằng các thử thách cũng cần một phản ứng toàn cầu.
Không quốc gia nào có thể chống biến đổi khí hậu một mình hoặc các đại dịch thế giới. Tiến bộ cần sự hợp lực không chỉ dừng ở một thành phố hay một quốc gia nào đó, mà là một cộng đồng toàn cầu. Nhưng chúng ta đang sống trong giai đoạn bất ổn. Có những người bị bỏ lại phía sau bởi toàn cầu hóa. Rất khó để chăm sóc những người ở nơi khác khi mà trong chính ngôi nhà mình, mình cũng không thấy thoải mái về cuộc sống. Đây là áp lực để tập trung. Đây là thời điểm khó khăn. Sức mạnh của tự do, cởi mở và cộng đồng toàn cầu. chống lại cường quyền của chế độ độc tài, biệt lập và chủ nghĩa dân tộc.
Sức mạnh cho dòng chảy của kiến thức, trao đổi và di cư chống lại những thứ kéo chúng chậm lại. Đây không phải là cuộc chiến của các quốc gia. Đây là cuộc chiến của ý tưởng. Có những người trong mỗi quốc gia ủng hộ kết nối thế giới nhưng cũng có người tốt nhưng chống lại nó. Và điều này cũng không được quyết định bởi Liên Hợp Quốc. Nó sẽ diễn ra với quy mô địa phương khi có đủ người cảm nhận được mục đích và sự ổn định của cuộc sống. Và chúng ta có thể mở lòng và chăm lo cho nhiều người khác. Và cách tốt nhất để làm là bắt đầu xây dựng cộng đồng địa phương từ giờ.
Chúng ta thấy được rất nhiều ý nghĩa từ cộng đồng của mình. Ai đến đây từ nhà Eliot? Còn Lowell thì sao? Tôi biết các bạn tìm thấy cộng đồng của mình vì các bạn rất đông. Và Mather? Dừng ở đây thôi. Cho dù cộng đồng của chúng ta là nhà hay tuyển thể thao, nhà thờ hay dàn hợp ca. Họ cho chúng ta cảm giác rằng chúng ta là một phần của thứ gì đó lớn hơn, rằng chúng ta không cô đơn. Họ cho chúng ta sức mạnh để mở rộng chân trời. Và đó là lý do vì sao nó thật bất ngờ khi vài thập kỷ qua, thành viên của tất cả các loại cộng đồng giảm tới 1/4. Đó là rất nhiều người cần phải tìm mục đích của mình ở đâu đó khác. Nhưng tôi biết rằng chúng ta có thể tái dụng những cộng đồng này và bắt đầu một cộng đồng mới vì nhiều người trong sốcác bạn đang làm điều đó.
Tôi đã gặp Agnes Igoye người sẽ tốt nghiệp hôm nay. Agnes bạn ở đâu rồi? Agnes dành cả tuổi thơ điều hướng các vùng tranh chấp với nạn buôn người ở Uganda. Và giờ cô ấy huấn luyện hàng ngàn nhân viên hành pháp để bảo vệ các cộng đồng.
Tôi cũng đã gặp Kayla Oakley và Niha Jain tốt nghiệp hôm nay. Đứng lên nào các bạn. Kayla và Niha xây dựng một tổ chức phi lợi nhuận. Kết nối những người mắc các bệnh mãn tính với những người trong cộng đồng sẵn sàng giúp đỡ họ. Và tôi đã gặp David Razu Aznar tốt nghiệp từ trường Kenedy hôm nay. David, đứng lên nào. David từng là một cố vấn viên của thành phố đấu tranh để Mexico City, thành phố Mỹ- La Tinh đầu tiên thông qua luật bình đẳng hôn nhân, trước cả San Fancisco. Và đây cũng là câu chuyện của tôi. Một sinh viên ở ký túc xá kết nối từng cộng đồng lại và tiếp tục điều đó tới một ngày, chúng tôi có thể kết nối cả thế giới.
Thay đổi bắt đàu từ địa phương. Kể cả thay đổi toàn cầu cũng bắt đầu từ những người như chúng ta. Trong thế hệ của chúng ta, khó khăn như, liệu kết nối được nhiều hơn, liệu có nắm bắt được cơ hội tốt nhất, đều quy về một việc, đó là khả năng xây dựng cộng đồng và tạo ra một thế giới mà mỗi người đều có mục đích của mình. Khóa 2017, các bạn tốt nghiệp, đi vào một thế giới cần mục đích, và sẽ tùy thuộc vào việc các bạn xây dựng nó và định đoạt nó. Có thể bạn đang tự hỏi: Tôi thật sự có thể làm sao? Nhớ khi tôi nói rằng tôi dạy ở câu lạc bộ Boys and Girls không? Một ngày sau giờ học, tôi đang nói chuyện với những học sinh về việc học đại học.
Một trong những học sinh giỏi nhất giơ tay lên và nói rằng cậu không chắc có thể vào đại học không vì cậu ta không có đủ tài liệu. Không chắc họ có chịu nhận không? Năm ngoái tôi dẫn cậu ta đi ăn sáng mừng sinh nhật và tôi muốn tặng cậu ta một món quà. Nên tôi đã hỏi cậu ta muốn gì và cậu ta lại bắt đầu nói về những khó khăn mà cậu ta thấy mà những học sinh khác đối mặt và nói: Tối rất thích một cuốn sách về công bằng xã hội. Tôi đã sững sỡ. Đây là một chàng trai trẻ có đủ mọi lý do để hoài nghi. Cậu ta không chắc chắn liệu đất nước cậu ta gọi là nhà. Ngôi nhà duy nhất mà cậu ta biết, có từ chối giấc mơ đại học của cậu ta không? Nhưng cậu ta không thấy tiếc cho bản thân. Cậu ta không nghĩ về bản thân. Cậu ta có mục đích rõ ràng, và cậu ta sẽ dẫn theo những người khác. Cậu ta đã nói gì đó về tình hình chúng ta ngày nay mà tôi không thể nói tên cậu ấy, điều này sẽ khiến cậu ấy gặp nguy hiểm. Nhưng nếu một học sinh cuối cấp không biết tương lai có gì, có thể làm phần của mình giúp thúc đẩy thế giới, thì chúng ta cũng phải thực hiện bổn phận của mình với thế giới.
Trước khi các bạn đi qua cánh cửa đó lần cuối cùng và vì chúng ta đang đứng trước nhà thờ Tưởng Niệm, tôi nhớ tới lời cầu nguyện, Mi Shebeirach mà tôi thường đọc khi gặp khó khăn, thường hát cho con gái nghe, nghĩ về tương lai con bé. Khi tôi đưa con bé vào giường buổi tối, và nó thế này: Cầu cho các nguồn sức mạnh ban phước lành cho những người trước chúng con, giúp chúng con tìm ra dũng khí để biến cuộc sống thành một phước lành. Tôi hi vọng các bạn tìm thấy dũng khi để biến cuộc sống thành một phước lành.
Chúc mừng khóa 2017! Chúc may mắn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.